Thứ Năm, 29 tháng 9, 2016

Ngành CNTT Việt Nam hình như đang đi theo một con đường kỳ lạ, rất nóng và ít bền vững.



Ngành CNTT Việt Nam hình như đang đi theo một con đường kỳ lạ, rất nóng và ít bền vững.
Từ khi còn giảng dạy, đến giờ, tôi vẫn khuyên các bạn trẻ hơn rằng nên bắt đầu từ nền tảng căn bản: học ngôn ngữ trước khi học framework, học lập trình trước khi học công nghệ. Và tôi tin rằng đây là con đường phù hợp, bền vững; công nghệ thay đổi từng ngày và chúng ta không thể cứ chạy mãi từ nơi này sang nơi khác nếu thiếu nền tảng cơ bản.
Khi tìm đồng nghiệp, tôi cũng tư duy theo cách này. Song càng đi, tôi càng thấy mình ngược dòng với xu thế CNTT Việt Nam hiện nay.
Một câu hỏi được tôi đưa ra cho ứng viên là "Làm thế nào để sắp xếp 1 text file, gồm nhiều dòng, có dung lượng 2GB?". Tôi nhận được câu từ chối trả lời nhã nhặn rằng: "Tôi không giỏi về thuật toán, và công ty cũng đang tìm iOS developer? Vậy hãy hỏi tôi những kiến thức về iOS.".
Tôi đồng tình và đưa ra câu hỏi mới về iOS: "Bạn nhận được 1 text file từ vụ VN Airlines leak, gồm nhiều dòng, có dung lượng 2GB, và cần hiển thị thông tin đó trên 1 iOS app dưới dạng danh sách được sắp xếp theo alphabet để tiện tra cứu. Bạn sẽ làm thế nào?"
Đó chính xác là 1 câu hỏi về iOS? Và nếu một developer không giải quyết được bài toán đó, anh ta chỉ là junior.
Tôi không biết chúng ta có 1 chuẩn nào để phân biệt giữa "junior" và "senior" developer; ở Việt Nam tôi chỉ thấy "senior" mà thôi, mọi nơi, mọi CV; chỉ cần sau khi tốt nghiệp ĐH 1 năm. Trong buổi nói chuyện với ứng viên, đôi khi tôi phải nói rằng "ở công ty khác, bạn có thể được coi là senior developer, nhưng ở đây, title của bạn là developer". Ngược đường. Không ai thu hút ứng viên tới công ty bằng cách đó hết :). Tôi biết, song chúng tôi không sử dụng những từ không mô tả đúng bản chất.
Khi Việt Nam "phổ cập" ĐH về mặt "bằng cấp" mà không phải "trình độ", thì bằng ĐH được coi rẻ. ThS rồi cũng vậy. Khi chúng ta quá dễ dàng gọi nhau là "senior", thì bạn biết kết quả rồi đấy :). Sẽ ra sao khi senior developer Việt Nam nói chuyện với junior developer của Mỹ?
Tôi nghĩ dù khó khăn, chúng ta vẫn nên tuân theo những chuẩn chung, của cả nền công nghiệp trên thế giới, đừng hạ chuẩn và "thủ dâm tinh thần" mình bằng sự lệch pha bởi một con đường riêng như GD Việt Nam đang làm.
Chúng tôi không thể thay đổi được cả ngành công nghiệp này, nên giờ, để hướng ra thế giới, chúng tôi vẫn phải đi ngược dòng.

Theo Nguyễn Hiền

Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2016

Đất Nước của những kẻ Lười Biếng


Đây là một bài viết tôi sưu tầm được, nhưng tôi phải nói trước với bạn là ngôn từ của nó không hề ngọt tai, nếu bạn chưa sẵn sàng nhìn nhận thực tại bản thân hay thế hệ, có lẽ bạn sẽ thấy một chút khó chịu khi đọc.
Nếu bạn muốn thay đổi đất nước, nếu bạn đã 18 hay 20 tuổi hoặc hơn, hẳn là bạn cũng sẽ sớm trở thành những ông bố, bà mẹ. Thế nên, hãy chuẩn bị cho thay đổi, không cần biết trước đây bạn được giáo dục như thế nào, hãy chắc rằng, bạn sẽ trở thành hình mẫu mà bạn muốn con cái mình trở thành trong tương lai.
Bạn có biết lý do chính dẫn tới việc nước Việt ngày càng sa sút? Câu trả lời là: LƯỜI!
Người ta cứ đang kéo cố gắng đất nước này đi lên. Hàng loạt bài báo được viết nên. Trong đó chỉ ra rằng đất nước này đang bị ô nhiễm hóa, đang bị bóc lột hóa, đang bị bất công hóa, và đang bị căng thẳng hóa… Nhưng rồi các bạn biết được điều gì là quan trọng? Ừ, CHẲNG AI THÈM ĐỌC NHỮNG BÀI BÁO ĐÓ. Nghĩa là người ta không biết chuyện gì đang xảy ra chung quanh họ, không biết được mức độ căng thẳng leo thang của thế giới xung quanh. Tóm lại là, người viết thì cứ viết, người chơi thì cứ chơi, không ai thèm đọc. Dĩ nhiên là ta đang nói đến số đông thôi.
Vậy ra, người ta đang cố gắng thay đổi mọi thứ ở phần ngọn. Nghĩa là kêu gọi những con người đã góp sức gây nên hiện trạng này, hãy thôi đừng phá hủy đất nước nữa, hãy thôi xả rác, hãy thôi chém giết. Đó là một ý tưởng điên rồ. Kêu gọi người từng sát hại đất nước này hãy suy nghĩ lại, rũ chút lòng thương, đừng phá hoại nữa.
Bạn biết vì sao mà đất nước này cứ thụt lùi, thậm chí bây giờ thua cả Lào và Campuchia không? Nếu bạn định trả lời là chính phủ thì hãy tạm gác lại cái ý nghĩ đó. Bởi vì vấn đề là dân chúng ở đây mang một căn bệnh nan y không thể chữa nỗi: LƯỜI!

LƯỜI VẬN ĐỘNG, TẬP THỂ DỤC

So với số người tập thể dục, thì số người không tập chiếm gấp nhiều lần, nếu không muốn nói là áp đảo hoàn toàn. Bạn không tin? Sáng thức dậy 4 giờ sáng chạy bộ. Rất nhiều ông cụ, bà già sẽ chạy cùng bạn. Số trung niên cũng rất nhiều. Còn số thanh niên thì chiếm trên đầu ngón tay thôi nhé.
Mà không tập thể dục thì chẳng đào đâu ra sức khỏe, không có sức khỏe thì làm cái gì cũng mau mệt, mau mệt thì sẽ nhanh chán, mà nhanh chán thì sẽ sớm bỏ cuộc. Những người có sức khỏe yếu thường làm mọi việc qua loa. Tin tôi đi. Họ không chịu đựng nỗi bất cứ chuyện gì hết. Đó là khi chúng ta nên nói tiếp các kiểu lười khác là hệ lụy của lười vận động.

LƯỜI HỌC

Cái này thì khỏi nói rồi. Trừ các học sinh trường chuyên và công lập, đa số những trường khác, học sinh rất chi là lười. Khoan hãy nói đến việc kiến thức có hàn lâm hay không, có khó nuốt hay không, có kém thực tiễn hay không. Mà hãy tự hỏi, tại sao lại như vậy? Không ai chịu đựng nỗi 2 3 tiếng học bài ở nhà. Nói trắng ra là họ quá lười chịu đựng. Alan Phan đã từng nói rằng ông không hiểu tại sao một đất nước dân số vàng như Việt Nam lại có vẻ lù khù như các cụ già đến vậy.
Bạn hỏi tại sao? Hãy tạm trách Internet, Smartphone, Karaoke, Nhậu nhẹt, Lotte, Starbuck và các loại ăn chơi thời hiện đại nhé. Bạn lại hỏi tại sao nữa à? Bởi vì đó là thách thức của thời đại này. Thú vui hưởng thụ bao vây xung quanh, nhan nhãn đông tây nam bắc hướng nào cũng có. Tại sao phải chịu đựng học bài khi tụi bạn đi nhậu, đi hẹn hò, đi Lotte? À, quên nữa, đừng ai nói với tôi một câu mà đứa trẻ trâu nào cũng biết: Cái nào cũng có mặt lợi, quan trọng là đừng dùng quá liều lượng. Bởi vì, không có mấy ai biết kiểm soát chính họ ở cái vùng đất này đâu.

LƯỜI LÀM

Tất cả những người chủ ở Việt Nam đều khó tính, họ thường đốc thúc công nhân của mình. Bởi vì họ biết, không đốc thúc, bọn công nhân chỉ ngồi chơi, và làm kiểu đối phó, chủ tới thì luôn tay luôn chân, chủ đi thì phì phèo điếu thuốc, thậm chí là lướt facebook chat chit nữa là đằng khác. Nếu cha mẹ bạn là người trả tiền cho công nhân, chắc bạn sẽ rõ điều đó hơn cả.
Bạn hỏi vì sao họ lười làm, họ bắt đầu lười từ khi nào? Vì sao? Vì họ chẳng có thích thú gì với công việc. Bởi vì họ từ cái giây phút họ lười học, họ chẳng có kiến thức gì để giải quyết vấn đề nên họ chẳng muốn xảy ra thêm vấn đề gì nữa. Mà đấy, cách hay nhất để không có vấn đề gì để giải quyết là ngồi chơi. Làm việc thì tạo nên vấn đề, giải quyết vấn đề chính là một bước thăng tiến. Nhưng họ lại sợ gặp vấn đề biết bao. Không giải quyết được lại bị chửi, lại bị sỉ nhục, lại quê với người khác. Nên họ thà làm người nhàn rỗi tay chân, áo sạch đồ đẹp, không một vết bẩn còn hơn lấm lem mồ hôi, nhếch nhác không ai thèm dòm.

LƯỜI SUY NGHĨ

Lướt dạo hết vòng facebook là điều bạn có thể làm ngay. Nếu facebook bạn không có gì đáng để xem, không có gì để làm bạn cảm động, làm bạn thấy phải nhìn lại bản thân mình thì bạn chính là một ví dụ. Còn nếu có thông tin gì đó hay, viết về thực trạng của đất nước, về ô nhiễm môi trường, về động vật tuyệt chủng, hay các bài viết học thuật, hãy xem nó được bao nhiêu người like? À, thường thì không có bao nhiêu người like đâu. Không tin lướt ngay facebook là biết.
Chúng ta không có gì để học sao? Hay chúng ta chỉ quan tâm về tự sướng, em nào đẹp, em nào xài camera 360, anh nào GAY, chỗ nào chơi tốt, khu nào ăn ngon, quần áo chỗ nào bán đẹp? Nếu facebook của bạn không có bất cứ cái gì liên quan tới học thuật, kiến thức, thay vào đó là 90% ảnh girl xinh, trai đẹp, hãy yên tâm một cách chắc nịch rằng bạn là một trong những đứa lười suy nghĩ bậc nhất thế giới.

LƯỜI TRANH ĐẤU

Cái này thì khỏi phải nói luôn rồi. Cha chung chả ai khóc mà. Đất nước ngày càng đi xuống thì cũng mặc. Nói thật, chả ai quan tâm cả. Những người có tâm, những người làm báo cứ như những kẻ thui thủi một mình tự kỷ vậy. Bài nào họ viết ra, họ tự đọc, chả mấy ai đọc nói chi đến like và comment. Đi chơi noel xong rác thải đầy đường để phải viết lên báo, cũng chả cần thấy nhục mặt cho bản thân hay cho đất nước này, cứ thế năm nào cũng vậy, cũng lên báo, rồi cũng thôi, vì chẳng ai còn hơi sức để nói nữa.
Thờ ơ là căn bệnh của người Việt. Nếu không tin, search bài báo: “Người Việt vô cảm thứ 13 thế giới” là biết. Họ chẳng muốn tranh đấu. Họ chẳng muốn gì cả ngoài việc hưởng thụ những gì đang có. Tài nguyên chúng ta bán, cây rừng chúng ta cưa, voi rừng chúng ta giết, thú rừng chúng ta ăn, chả còn gì mà chúng ta “tha” cả. Khai thác triệt để cho thế hệ này tận hưởng, có thể đoán là trong vòng 10 năm tới sẽ cạn sạch. Nhưng mọi người thì cứ thờ ơ để mọi thứ ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Miễn là họ không ở những vùng hiểm trở, thiên tai; miễn là họ không bị gì hết. Càng ngày, người ta càng rút về thành thị, co cụm, bạn thấy không? Cả đám ăn chơi phè phỡn với nhau, rồi chuốc độc nhau trong từng thớ thịt, dĩa cơm… Nhưng không ai muốn tranh đấu! Chẳng ai muốn cả, vì họ bận phải hưởng thụ sự hiện đại này.
Đấy là những thế hệ đã được đào tạo. Việt Nam thuộc loại khủng của thế giới trong việc chi ngân sách cho giáo dục. Họ đã làm gì, và chúng ta đã tôi luyện bản thân như thế nào? Có khi nào chúng ta thấy nhục nhã, chẳng cần gì cao siêu, mà chỉ bởi vì chúng ta vừa quăng một cục rác xuống đường. Ai đó nhắc nhở, và chúng ta phản bác: TRƯỚC SAU CŨNG CÓ NGƯỜI QUÉT THÔI. Liệu có bao giờ chúng ta thấy nhục mặt vì cái độ lười nó ghê tởm đến nỗi những con chó thông minh, biết đi ị đúng chỗ cũng phải khinh thường?
Những thế hệ đi qua, và những bài học của các bậc mẹ cha ngày càng thực dụng. Bạn không thấy xã hội này quá co cụm từ khi bạn chuẩn bị cắp đồ lên thành phố học? 99,9% tôi đảm bảo sẽ được nhắc: Giữ tiền cẩn thận nha con, trộm cắp dữ lắm; Ở ký túc xá coi chừng nhà con, trộm cắp phức tạp lắm; ở Sài Gòn cẩn thận nha con, dân tứ xứ chẳng biết ai là ai đâu…
Bạn đã từng nghe, chắc chắn như vậy, và hãy thừa nhận là lũ người xung quanh bạn thật gớm ghiếc. Và bạn, tôi chỉ đích danh bạn đó, cũng chưa chắc là một trường hợp đặc biệt gì ngoài lũ gớm ghiếc đó đâu. Một lũ tệ hại, cười với nhau những nụ cười giả tạo, đôi tay vịn chắc túi tiền và trôi vào dòng cuộc sống. Chúng ta chắp vá đất nước này, rách chỗ nào vá chỗ đó, nhưng đúng như Lưu Quang Vũ nói:
“Có những cái sai không thể sửa được. Chắp vá, gượng ép chỉ càng sai thêm. Chỉ có cách là đừng bao giờ sai nữa, hoặc phải bù lại bằng một việc làm đúng khác.”
Nhưng chúng ta chẳng quan tâm lời dạy này. Chúng ta chắp vá nhiều hơn là đằng khác. Ai đó đút lót, chúng ta đút lót nhiều hơn. Ai đó đối phó để được điểm cao, chúng ta quyết tâm biết được đề thầy sắp ra giờ kiểm tra. Ai đó quăng rác bừa bãi, chúng ta quăng rác một cách tinh vi. Ai đó lừa đảo ta, ta học cách đó để lừa đảo lại người khác. Và chúng ta có một xã hội như ngày hôm nay. Chẳng ra một cái gì cả.
Một dân tộc ghê tởm nhau, đề phòng nhau đến những chuyện nhỏ nhặt đến như vậy thì làm sao còn đầu óc để đầu tư vào những thứ tiến bộ khác hơn? Một xã hội co cụm, những ánh mắt đầy hoài nghi, ghê tởm thay cho chúng ta!
Chúng ta lười mọi thứ. Chúng ta lười vận động, rồi thì sức khỏe chúng ta kém, sức chịu đựng không có nên chúng ta nhác học, lười làm, buồn ngủ khi phải nghĩ và chán ngán khi phải chịu đựng. Tất cả những gì chúng ta có là đối phó, từ trong ra ngoài. Không đối phó bằng cách hối lộ tiền, thì đối phó bằng cách mua bằng cấp giả, nếu không được thì học đại cho xong, và trong lúc học cũng đối phó với thầy cô. Vâng, chúng ta đối phó n+1 các loại. Nhưng điều làm tôi ghê tởm hơn cả tật đối phó, chính là không thèm đối phó nữa mà sẵn sàng thải rác ra đường như không giữa ban ngày ban mặt, buông lời tục tĩu, dâm dục giữa thiên hạ. Số đó không hề ít, xin chớ coi thường.
 Chịu đựng! Những người đi ra từ chiến tranh với sức chịu đựng ghê gớm lại nuôi dạy con họ một cách đầy nuông chiều. Quá nhiều người đi ra từ chiến tranh, quá nghèo khổ để nói đến đức hạnh, tất cả những gì họ lo lắng là tiền, là mưu sinh. Đó là lý do chúng ta ở đây. Cả một lũ không được giáo dục tốt. Cả một lũ đang làm đất nước này đi xuống. Đó không phải là lỗi của họ, hãy thông cảm vì điều đó. Họ đã cố phải xây dựng lại mọi thứ từ đống tro tàn. Nhưng còn chúng ta thì sao? Được nuông chiều từ nhỏ tới lớn, chẳng phải chịu đựng bất cứ cái gì, và giờ thì sẵn sàng ngồi quán cafe chém gió suốt ngày.
Bạn biết bọn nhậu nhẹt và ngồi quán cafe chém gió thường nói gì khi gặp nhau? Tao mới xin làm chỗ kia, lương 4 triệu mà toàn ngồi chơi. Liền lập tức, thằng đối diện sẽ bảo: NGON VẬY!
Cái tư duy ở xứ này là: Ngồi chơi và “khỏe”! Nhưng yên tâm đi, vũ trụ rất công bằng. Cái chỏm nhỏ ở chỗ này trước sau gì cũng bị trừng phạt nếu tiếp tục tồn tại theo kiểu đó.
Nếu bạn muốn thay đổi đất nước, nếu bạn đã 18 hay 20 tuổi hoặc hơn, hẳn là bạn cũng sẽ sớm trở thành những ông bố, bà mẹ. Thế nên, hãy chuẩn bị cho thay đổi, không cần biết trước đây bạn được giáo dục như thế nào, hãy chắc rằng, bạn sẽ trở thành hình mẫu mà bạn muốn con cái mình trở thành trong tương lai.
Đừng uống cạn tài nguyên này, đừng ăn mặn để con cháu khát nước. Đừng để thế hệ nối tiếp thế hệ sống cuộc sống như thế này. Và xin cũng đừng, đừng xấu xa cho đã để rồi sau này bắt con mình trở thành một người tốt. Con nít học qua hình ảnh, nó bắt chước tất cả những gì nó thấy. Đừng bao giờ cho phép bản thân tệ hại, và dạy con bằng cái lối nói rằng bạn dù có xấu xa thế nào cũng là hy sinh cho tương lai của nó. Bởi vì, cách đó nhàm quá rồi, một lời biện hộ không có nghĩa gì hết.
Tôi biết là Việt Nam vẫn chưa đến lúc có một cuộc cách mạng cải tổ lại tư duy người Việt. Nhưng từ giờ cho tới lúc đó, hy vọng tôi có thể giúp ai đó hiểu rằng, hãy luyện tập, hãy chịu đựng để bước đi những ngày tháng trưởng thành. Bạn không thể lớn thêm nếu không chịu đựng. Nếu bạn muốn đi lên, bạn phải chịu đựng, dù xung quanh không có ai hỗ trợ bạn, dù xung quanh mọi người đang say ngủ…

NẾU BẠN MUỐN TRƯỞNG THÀNH, HÃY CHỊU ĐỰNG

Trong nghĩa của từ chịu đựng, không có lười biếng. Trong nghĩa của từ chịu đựng là sức mạnh. Mỗi một cá nhân có sức mạnh, khỏi cần phải bàn tới chuyện đất nước có đi lên hay không, vì đôi tay của họ thậm chí có thể nhấc bổng cả bầu trời…
(Nếu bạn nào đặt một dấu chấm hỏi vì sao bài trước tôi viết là chẳng có ai lười thì bài này tôi lại đỗ lỗi cho việc người ta lười, thì xin hãy hiểu rõ là trong 2 bài tôi đang đề cập đến 2 chuyện khác nhau. Bài trước là cảm thông với những người chưa tìm ra họ là ai trong cuộc đời. Bài này nói về những con người xung quanh tôi mà đầu óc bị mụ mẫm hóa hết rồi, không còn biết gì ngoài những lạc thú tầm thường nữa.)

Theo Lục Phong

Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2016

SmartPhone ảnh hưởng đến giới trẻ như thế nào ?

Điều mà tôi ấn tượng nhất của thanh niên ngày nay là "Hình ảnh một anh công nhân đi mua Iphone trả góp".
Giờ thì smartphone quá phổ biến, từ người già đến trẻ con ở mọi lứa tuổi, mọi ngành nghề không ai còn xa lạ gì. Nhớ về trước đây khoảng mười năm trước thì điện thoại thông minh rất hiếm, có gì còn ít hơn ô tô ngày ấy :)), vậy mà bây giờ bạn ra đường thấy ai ai cũng có smartphone. Nhiều như vậy tốt hay xấu ? Bài này mình sẽ phân tích một số mặt của nó mang lại.

Đầu tiên smartphone cũng là điện thoại, chức năng chính là nghe gọi nhắn tin.
 Bên cạnh đó, nó cũng là một phương tiện giải trí bổ ích với những tính năng tuyệt vời có thể khai thác như : truy cập internet, đọc báo, nghe nhạc, học tiếng anh,... Nói không quá thì nó như một máy tính thu nhỏ









  • Smartphone giúp bạn giảm stress : Bạn có thể dễ dàng tìm những ứng dụng trong app store để giảm stress một cách hiệu quả. Bạn có thể xem phim, nghe nhạc, chơi game,.. để giảm căng thẳng sau những giờ công việc mệt mỏi.
    Nhưng bạn thấy đấy, đâu chỉ sau giờ làm việc mà chính xác là mọi lúc mọi nơi. Bảo với tôi là bạn thích chơi một game gì đang thích mà chỉ chơi lúc giải lao đi, hay lúc nào cũng cày đến chán thì chuyển game để cày tiếp, hay bạn đang thích phim bộ nào Hàn Quốc mà dứt được mắt ra làm việc khác :(. Mọi người bị NGHIỆN theo những thú vui ấy và biến nó thành thái quá rồi ảnh hưởng tới học tập, công việc mà chính xác là không giải quyết vấn đề.
  • Internet và mạng xã hội trên smartphone : Đi gặp mặt để NÓI CHUYỆN nhưng mỗi người một cái điện thoại thông minh và lướt web (nói là lướt web thôi  nhưng chủ yếu vào mạng xã hội và cụ thể là FACEBOOK). Thế người nói chuyện hay điện thoại nói chuyện thế ?.
    Không phủ nhận lợi ích của mạng xã hội : giao lưu, kết bạn; liên lạc với bạn bè người thân; đọc báo, xem tin tức, thậm chí game. Nhưng đúng như cái tên của nó mạng xã hội chỉ là mạng ảo thôi. Mọi người đang đánh mất giá trị đích thực cuộc sống mà quá phụ thuộc vào một thứ ẢO. Tôi gặp những người mà ngồi cả tối chỉ lướt và nói chuyện trên Facebook. Hay chụp ảnh tự sướng đi ăn, hẹn gặp nhau nhưng ăn với nói chuyện chỉ là phụ còn mục đích chính là tự sướng lên fb :)) Bạn thử nghĩ xem nó có thực sự cần thiết và bạn có bị cuấn theo sự ẢO của mạng xã hội ???
  • Smartphone dễ gây trầm cảm : Hiện tượng dán mắt vào điện thoại và sống ảo trong một thế giới gọi là SMARTPHONE không còn xa lạ. Bạn có biết hàng nghìn thanh niên pokemon lang thang cả ngày lẫn đêm thẫn thờ đi chụp và bắt một con vật ảo giống như đang mải miết bắt một cái gì đó có thật cho đến khi mắt hết pin, đói rã rời và về ăn cơm muội :)).
    Bạn dần dần ít tiếp xúc, nói chuyện với thế giới bên ngoài. Rồi nó khiến bạn buồn rầu, ủ rũ. Tiếp xúc với ánh sáng nhân tạo được cho là có tác động đến tâm trạng của mọi người. Cùng lúc đó, nồng độ maletonin thấp ở chuột đã cho thấy có liên kết đến tỷ lệ trầm cảm cao hơn.
  • Vô vàn tác hại của smartphone : Sử dụng smartphone nhiều gây ra những ảnh hưởng tới thị giác, cột sống, thần kinh,...
    Nhìn chằm chằm vào điện thoại di động gây ra ảnh hưởng xấu tới mắt, do bạn phải nheo mắt và căng mắt khi đọc chữ. Hay khi bạn dùng điện thoại để nhắn tin quá nhiều gây ảnh hưởng đến cột sống. Bên cạnh đó việc thiếu melatonin có thể khiến bạn dễ mắc các loại bệnh hơn. Theo Thư viện Y Khoa Mỹ, thiếu melatonin dẫn đến nguy cơ cao bị ung thư vú, ung thư buồng trứng và nhiều bệnh khác.
=> Thực sự thì smartphone rất tốt nếu bạn biết sử dụng đúng chuẩn mực và khai thác được những những tính năng của nó. Hãy thông thái để không bị cuấn theo thế giới ẢO smartphone . À mà Note 7 ra thì bị thu hồi bảo trì do sự cố về pin còn Ip7 thì cũng sắp bán trên thị trường. Mọi người chuẩn bị tiền mua chưa ?

Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2016

Sinh viên năm nhất có nên đi làm thêm không, được và mất

Hè qua các bạn mới trải qua kì thi đại học đầy căng thẳng, có thể nói là kì thi quan trọng nhất và bước sang một trang mới của cuộc đời.
Tiếp đó là chọn trường, nộp hồ sơ nhập học để rồi mỗi người có sự lựa chọn riêng của mình, có những bến đỗ cho cuộc đời để tiếp tục chắp cánh những giấc mơ. Giờ đây là thời điểm nhập học, các bạn phải xuống trường được tiếp xúc những vùng đất mới, phải xa nhà, xa bố mẹ; bạn mới, cách học mới,...Giữa vô vàn điều mới lạ ấy, có nhiều bạn có ý định đi làm thêm. Ở bài này mình sẽ viết về cái được và mất ở việc sinh viên năm nhất khi đi làm thêm cũng như cho các bạn một số lời khuyên.

1. Đi làm thêm sinh viên được gì :

  • Nếu hỏi tại sao bạn đi làm thêm ? hầu hết câu trả lời sẽ là có khoản thu thập cho mình, đỡ tiền cho bố mẹ.
    Đúng đi làm thêm thì các bạn sẽ có khoản thu thập, ít thì đủ ăn ở, nhiều thì không cần xin tiền luôn :). Bố mẹ cũng thấy vui vì nhìn thấy con mình trưởng thành hơn. Bạn thì đi gặp bạn bè cũng nói chuyện thấy tự hào, mình đi làm thêm có thu nhập không ăn bám. 



  • Các bạn quản lý thời gian và ý thức bản thân về công việc tốt hơn. Đi làm thì các bạn phải đúng giờ, không được cao su :)). Nó sẽ rèn luyện cho bạn thói quen đúng giờ trong các cuộc hẹn, đi học,.. và làm chủ thời gian của mình tốt hơn
    Từ đó bạn sẽ cân đối giữa việc đi học, đi làm, gặp bạn bè để hài hòa mọi thứ. Do đó các bạn sẽ tránh được việc ngủ nướng những sáng không phải đi học hay đêm thức khuya đến một hai giờ sáng mới ngủ. 
  • Thêm kĩ năng giao tiếp và mối quan hệ xã hội. Nhiều bạn mới lên đại học rất nhát, không giao tiếp hòa đồng với mọi người (như mình chẳng hạn :::), đi làm thêm thì các bạn sẽ gặp và được giao tiếp với nhiều kiểu người hơn. Dần dần bạn có khả năng giao tiếp, nói chuyện tốt hơn, cái này không có sách vở hay trường lớp nào dạy bạn được cả, phải học và tích lũy cho bản thân mình.
  • Cuối cùng mình muốn nói là giá trị của đồng tiền.
    Mười tám năm qua bạn tiêu tiền của bố mẹ thì bạn không thể hiểu hết được giá trị đồng tiền. Khi đi làm thêm các bạn làm ra đồng tiền bằng chính đôi bàn tay của mình, thì các bạn sẽ quý đồng tiền hơn. Lúc cần tiêu, mua gì thì sẽ cân nhắc hơn không vô tội vạ tiêu tiền như trước :)

2. Tại sao bạn không nên đi làm thêm :

  • Khi mới lên đại học các bạn sẽ tiếp xúc một môi trường học khác, cách thức học mới. Ngày trước thì các bạn không làm bài tập được nghe nói, nghỉ học được hỏi han, kết quả thi kém thì được báo gia đình. Nhưng khi lên đại học thì bạn thích học thì học nghỉ thì nghỉ, các thầy cô chỉ quan tâm đến khi bạn nghỉ nhiều thì cho trượt đóng tiền học lại thôi :)), hoặc nợ nhiều quá thì báo gia đình nghỉ học. Nếu bạn đi làm thêm luôn từ năm nhất, có khả năng cao bạn không đủ thời gian cho việc học, dẫn đến hậu quả xấu như điểm kém nợ môn,...
    Mà nên nhớ bạn lên đại học mục đích chính là ĐỂ HỌC nên việc học cần được ưu tiên hàng đầu.
  • "Cuộc đời thì toàn là cáo mà bạn chỉ là thỏ". Các bạn mới từ quê lên thành phố, lần đầu xa vòng tay yêu thương của cha mẹ. Lần đầu được gặp nhiều người lạ, môi trường tiếp xúc mới. Nếu vừa chân ướt chân ráo lên đại học mà đã tính đi làm thêm, thì các bạn rất dễ vào nhưng cạm bẫy trên đại học ví dụ đa cấp chẳng hạn :p . Bố mẹ anh em dặn dò năm vâng mười dạ là một chuyện nhưng thực tế nó khác lắm :). Bạn có nghe câu từ lý thuyết đến thực hành xa lắm không.
  • Đi làm thêm được nhiều mà thực ra là ít, thường thì năm nhất rất khó làm thêm mà đúng chuyên ngành mai sau mình được theo. Vậy là bạn quyết định bỏ thời gian đi học mà đi làm để kiếm tiền, nhưng bạn không biết là nếu bạn tập trung cho việc học cẩn thận thì tiền lương mai sau của bạn khi ra trường sẽ nhiều hơn nhiều so với bạn đi làm và lơ đãng việc học.

3. Lời khuyên và một số công việc cho sinh viện :

  • Mình nghĩ kì đầu năm nhất các bạn nên làm quen với môi trường sống, bạn bè, cách học không nên đi làm thêm mà nên tập trung học môn đại cương và rèn luyện khả năng anh văn một kĩ năng rất cần thiết cho sau này.
    À em thấy nhiều anh chị bảo mấy môn đại cương không cần thiết có phải thế không ? Câu trả lời là KHÔNG đúng là những môn đại cương không liên quan lắm đến chuyên ngành nhưng nó rất cần thiết cho sinh viên. Ví dụ Mác Lê-nin là môn cơ sở cho các môn chuyên ngành sau này hay luật, quốc phòng để bạn có kiến thức xã hội; toán cao cấp, sác xuất rèn luyện tư duy,.. Ngoài ra học tốt đại cương các bạn dễ được học bổng và là động lực để các bạn học tốt chuyên ngành.
  • Có tương đối nhiều công việc cho sinh viên : Các bạn cấp ba tiếng anh ổn nên tham gia Ha noi tour guide vừa rèn luyện khả năng tiếng anh mà hình như chỉ đi cuối tuần thôi thì phải. Hoặc có đi gia sư hoặc trợ giảng tuần vài buổi, thu nhập cũng ổn mà không tốn quá nhiều thời gian. Bên cạnh đó có thể trông shop quần áo, làm siêu thị, bảo vệ,.. khá tốn thời gian.

Ngành CNTT Việt Nam hình như đang đi theo một con đường kỳ lạ, rất nóng và ít bền vững.

Ngành CNTT Việt Nam hình như đang đi theo một con đường kỳ lạ, rất nóng và ít bền vững. Từ khi còn giảng dạy, đến giờ, tôi vẫn...